Chẳng ai đánh thuế ước mơ, nên cứ khát khao thật nhiều. Nhưng đôi lúc nhìn lại, mình đã làm gì để đạt được nó, những ước mơ đến như bong bóng nước, chợt vụt tan đi và để lại bao hụt hẫng. À, thì ra, mình đang thiếu động lực để bắt đầu một cái gì đó. Những bước đầu khó khăn
Không ai tấn công thuế mơ ước, chẳng việc gì bạn bắt buộc xay mình ko được nghĩ về lớn. Dám nghĩ dám có tác dụng đang quyết định thành công xuất sắc cho tới với các bạn sớm tốt muộn. Nếu các bạn muốn dành được đa số thứ mình chưa có thì bạn đề nghị dám làm các Việc mình chưa từng làm cho.
Chăng một ai đánh [Gm]thuế giấc mơ nên [C]sợ chi cứ [F]mơ mộng Thế giới môt [Gm]người chẳng ai biết khi [C]yêu Ước muốn nhiều [Am]điều rồi tự vui biết bao [Dm]nhiêu Nhớ đến nụ [Gm]cười làm tim mãi ngất[C] ngây Mà sao tìm không [F]thấy (tìm hoài không [F7]thấy)
Bởi "không ai đánh thuế ước mơ" - chúng ta luôn có quyền mơ ước những điều tốt đẹp cho bản thân. Ước mơ không phải là mơ mộng hão huyền, những dự tính là ước mơ tốt đẹp khi dự tính ấy nằm trong năng lực cố gắng nỗ lực của bạn, những dự tính mà
Không ai đánh thuế ước mơ cả, vì vậy, hãy cứ viết ra và vẽ lên mọi mong muốn của mình, dù cho chúng có điên rồ tới đâu. Sau khi đã có danh sách các ý tưởng lớn rồi, bạn có thể từ từ đi vào chi tiết bằng cách trả lời một số câu hỏi như: Việc gì mình có thể làm ngay trong mùa hè này để đưa ít nhất một trong những ước mơ kia thành hiện thực?
Xspp0N.
Buôn chuyện Thứ tư, 18/2/2015, 0218 GMT+7 Ước mơ đưa con người ta đi từ khát vọng này đến niềm hy vọng khác. Thăng trầm có, xô bồ cũng nhiều nhưng có được nụ cười viên mãn cũng không phải là thiếu. Mony9X Đã bao giờ bạn nhủ thầm trong tâm trí “Mình sống vì cái gì?” và “Ước mơ ở thì tương lai là gì" chưa?. Người đời thường có câu nói ví von “Mơ không đánh thuế tội gì không mơ”. Ngẫm lại cũng đúng thật, mỗi một con người sinh ra người ta có quyền mơ ước dù là viển vông, ngông cuồng hay phù phiếm. Nhưng dẫu sao, người có ước mơ là người có khát vọng sinh tồn vì bất kỳ mục đích giản đơn nào đấy có ý nghĩa ít nhất là cho bản thân họ. Với tôi, một con bé vừa tròn 20, những câu hỏi đại loại như vầy đôi khi khá là mơ hồ ngay cả trong tiềm thức. Bởi với một đứa con gái có tính cách thích mộng mơ, vu vơ, yêu văn thơ như tôi thì ước mơ không gói gọn vào đâu cho hết, ước mơ mà cầm, mà nắm mà nhìn thấy được chắc ước mơ của tôi phải chất đầy một xe tải mất thôi. Tôi có thể ngồi hàng giờ đồng hồ để mà liệt kê ra những việc tôi đang làm, sẽ làm và rất rất muốn làm trong thực tại và xa vời hơn thực hiện bằng được tất cả trong tương lai. Nhưng bạn thử nghĩ mà xem, uớc mơ thì ai chẳng có, chủ yếu là nó lớn hay bé, vừa hay nhỏ và quan trọng hay không quan trọng với mình không thôi. Nếu như có phép lạ làm cho người ta có thể nhìn thấu được suy nghĩ của đối phương, thì ắt hẳn hiện rõ trong tâm trí mỗi người dù ít hay nhiều cũng tồn tại một ước mơ. Trở về thực tại, về với chính con người tôi đây. Kể từ lúc tôi bắt đầu cất tiếng khóc chào đời, nhìn thấy khuôn mặt rạng ngời của mẹ của cha, lớn lên trong vòng tay yêu thương của ông bà. Lúc đấy, tôi chưa đủ nhận thức để nhận ra rằng, mình là một đứa bé hạnh phúc, sinh ra đủ đầy và may mắn hơn vô vàn những đứa bé cùng trang lứa. Cũng chính lúc đấy, trong tôi dần hình thành nên những suy nghĩ bé cỏn con vo tròn góp nhặt cũng đủ làm nền tảng tạo nên hai chữ mơ ước. Từ những ý nghĩ ngây thơ ước mơ có được thật nhiều đồ chơi như các bạn, được tung tăng diện váy áo xúng xính đẹp như thiên thần, được đứng lên sân khấu hát hò nhảy múa như các cô ca sĩ trên tivi, được biến thành cô bé quàng khăn đỏ, nàng tiên cá hay bất kỳ một nhân vật nào trong câu chuyện cổ tích bà thường kể. Lúc bé ước mơ cũng bé, lớn lên ước mơ cũng dần lớn theo. Nhân lên theo từng cấp độ và khát khao là không giới hạn. Nên dù có ước có mơ nhiều đến bao nhiêu vẫn chưa bao giờ là đủ đối với tôi. Lên cấp 2, tôi phải lấy làm hãnh diện khi từng được trường, lớp tín cử làm cán bộ. Lúc đấy với một con nhóc còn lạ lẫm và đầy bỡ ngỡ thì việc đảm nhiệm trọng trách đó còn quá khó đối với tôi. Nhìn các anh chị thế hệ đi trước, nhìn họ dày dặn kinh nghiệm trong công việc, sự tự tin trong cách ứng xử. Nhìn lại mình, chân tôi như chùn bước không quá tự ti nhưng thực sự là chưa đủ tự tin để hoàn thành tốt được như họ. Chỉ biết cố gắng, cố gắng và cố gắng hết mức có thể những gì trường lớp giao cho mình. Ước mơ trở thành một nhà lãnh đạo giỏi trong tương lai hình thành từ đấy. Lên cấp 3, trường tổ chức các cuộc thi học sinh giỏi, tôi may mắn được cử đi bồi dưỡng môn Văn. Một môn học khơi gợi sự hứng thú và niềm đam mê cho chính bản thân tôi. Lần đầu tiên ra quân, tôi thất bại, cảm giác nó hụt hẫng đến vô cùng. Nhìn bố mẹ lộ rõ vẻ thất vọng, tôi thực sự áy náy. Một lần thất bại chưa đủ làm tôi nản lòng, lần thứ hai ra quân, tôi vui sướng rinh về giải ba. Thông báo kết quả cho cả nhà, nhận lại được chỉ là những khuôn mặt không mấy vui vẻ của bố ngạc nhiên, tại sao thái độ bố mẹ lại như vậy? Và cuối cùng tôi nhận ra, thứ bố mẹ tôi cần là hơn thế. Trong đời thường, họ không phải là những người quá cầu toàn về mọi thứ nhưng họ luôn muốn con cái mình thực sự giỏi giang trong mọi công việc. Và lần thứ ba tôi ra quân, lần này là giải nhì. Có vẻ như nó ngoài sức tưởng tượng của tôi. Tôi đã nhảy cẫng và bật khóc khi nghe tin mình được giải. Và cũng là lần đầu tiên tôi thấy được nụ cười mãn nguyện của bố mẹ dành cho tôi. Không phải là giải cao nhất nhưng dù sao tôi cũng muốn họ biết rằng tôi đã cố gắng vì bản thân và vì họ rất nhiều. Bởi đơn giản tôi yêu bố mẹ, và muốn họ luôn thấy hãnh diện vì mình. Cuộc sống cứ trôi, mọi ước mơ cũng dần thay đổi, cứ mỗi lần xem tivi, nhìn thấy ngôi trường “Học viện báo chí tuyên truyền” khang trang rộng mở, ước mơ được học trong ngôi trường này thôi thúc tôi ngày đêm. Tôi may mắn khi được thừa hưởng niềm đam mê viết lách từ người bố của mình. Ngay từ bé, mỗi lần ngồi cạnh, nhìn thấy bố ghi ghi chép chép tôi lại lấy làm thích thú. Đôi khi suy nghĩ vẫn vơ, tôi ước mơ, sau này mình phải trở thành một nhà báo như bố. Được viết, được thấy bài viết của mình đăng trên báo, chắc là thích lắm. Tôi đã nghĩ như vậy. Dù bố mẹ hay bông đùa rằng "Con gái làm báo khổ lắm" thì khát vọng thúc dục tôi tiến dần tới con đường trước mắt. Và mọi thứ vụt tắt khi kết quả chẳng như tôi mong đợi. Bàng hoàng vì sự thật quá phũ đã khóc. Đã suy sụp rất nhiều. Khóc cho mình, khóc cho ước mơ không thành và khóc vì thấy có lỗi với bố mẹ, đã từng là niềm tự hào của gia đình. Ước mơ đưa con người ta đi từ khát vọng này đến niềm hy vọng khác. Thăng trầm có, xô bồ cũng nhiều nhưng có được nụ cười viên mãn cũng không phải là thiếu. Ngay lúc này đây, khi tôi đang ngồi đây, viết lên bài này, không phải là sinh viên của trường “Học viện báo chí“ mà tôi hằng mơ, chỉ là sinh viên của một trường đại học dân lập, lớp Quản trị văn phòng, ngành Quản trị kinh doanh. Một công việc tương lai chẳng có tí gì dính dáng đến báo chí. Nhưng tôi vẫn viết, đang viết và sẽ tiếp tục viết bởi viết là niềm đam mê của tôi. ”Người ta có thể bỏ được những thói quen đã từng ăn sâu vào máu thịt nhưng chẳng thế nào kìm kẹp được niềm đam mê cháy bỏng trong tâm hồn”. Tôi chỉ cần những cảm xúc mình viết ra, được người ta đọc, người ta hiểu và đồng cảm cùng với mình là đã đủ gieo lên khát vọng trong tôi. Cuộc sống là điều kỳ diệu đầy thú vị, là lăng kính vạn hoa đầy màu sắc, là nơi cho ta thực hiện những ước mơ đang ấp ủ bấy lâu. Bình thường nhưng không tầm thường. Hãy nắm lấy và làm chủ ước mơ của mình, bạn sẽ có những gì bạn muốn… Bởi đơn giản, sống trong đời “Có một việc để làm - niềm đam mê cháy bỏng và một ước mơ để hy vọng” đã là hạnh phúc rồi.
Hồi còn nhỏ, đã rất nhiều lần tôi nghe mọi người nói “không ai đánh thuế ước mơ cả, nên hãy cứ mơ đi”, nhưng thật ra trong thâm tâm, tôi cũng chưa hiểu được “ước mơ” là gì, nó như thế nào? Tôi chỉ nhớ rằng, lúc học cấp 1, vì nhìn thấy những cô chú diễn viên, ca sĩ ăn mặc đẹp, tôi đã ước sau này mình sẽ trở thành nhà thiết kế thời trang. Bẵng đi một thời gian, tôi đã lên cấp hai, ước mơ lúc nhỏ vẫn còn rạo rực, có lúc lại trở về trong suy nghĩ của tôi, tôi tự cười mình, môn họa là môn học mà tôi “dở” nhất, thì việc thiết kế thời trang có phải đã quá sức với mình? Ngày đó, tôi được thầy cô và các bạn tin tưởng bầu làm cán bộ lớp, một chức nhỏ thôi, đó là “tổ trưởng”, tôi thỉnh thoảng phổ biến công việc và nội quy cho các bạn, cộng thêm việc tôi hay nghe đài FM, chất giọng trầm ấm và êm dịu của các anh chị phát thanh viên làm tôi nghĩ thầm, mình sẽ là MC. Cuối năm lớp 9, các bạn truyền tay nhau cuốn lưu bút trong niềm cảm xúc vỡ òa, sự chia ly chưa bao giờ…buồn đến thế. Tôi vẫn nhớ rằng mình đã viết muốn trở thành MC trong mục “ước mơ tương lai”, dù tôi vẫn còn rất rụt rè, nhút nhát. Lên cấp 3, khái niệm về ước mơ trong tôi vẫn còn mơ hồ, tôi loay hoay trong bài vở và những ngày cặm cụi trên lớp học, chưa từng nghĩ đến ước mơ thực sự của mình. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, lớp 12 là một năm học đầy khó khăn của tôi, khi phải điền vào bảng đăng kí nguyện vọng thi đại học, tôi đã nghĩ mình là một người thất bại, vì đơn giản tôi không biết ước mơ của mình là gì, tôi thích gì, tôi muốn gì và tôi sẽ làm được gì??? Hàng ngàn câu hỏi đặt ra trong tôi nhưng mãi tôi vẫn không có câu trả lời vừa ý, có rất nhiều gợi ý từ người thân về việc tôi nên học ngành gì, trường nào nhưng trong tôi vẫn là một khoảng không vô định. Cuối cùng, tôi vẫn phải ra quyết định và viết lên nguyện vọng của mình, tôi chọn trường Đại học Sư phạm, dù không rõ rằng mình có thể trở thành một người giáo viên hay không? Vào thời điểm đó, câu hỏi thường trực mà chúng tôi nghe được đó là chọn trường nào, ngành gì? Tôi kể với một người bạn, người bạn ấy đã cười nhạt khi nghe tôi nói, bạn tôi không tin tôi có thể làm được. Đoán được ý của bạn, tôi đã trả lời, không biết có đậu không nữa, nhưng cứ cố gắng trước. Tối đó, tôi suy nghĩ rất nhiều về thái độ của bạn tôi và về bản thân mình. Tôi vẫn mông lung về ngành mình chọn mà đến bây giờ khi nghĩ lại chuyện này, tôi thấy mình đã nợ bản thân quá nhiều. Tuổi trẻ của tôi không có nhiều ước mơ, nhiều hoài bão và tôi cũng dễ bị lung lay, dễ nản lòng khi tiếp nhận thái độ của người khác. Có thể rất nhiều lần bạn đã nghe rằng, nếu bạn không có một gia đình giàu có, không có một mái ấm hạnh phúc, một gương mặt ưa nhìn hay thành tích học tập “đáng nể” thì ít ra bạn cũng nên có một ước mơ. Nhưng đáng buồn là, nhiều người trong chúng ta còn không có được một ước mơ, mặc dù không phải bỏ tiền ra để có nó, nó hoàn toàn miễn phí. Tôi đã từng trải qua cảm xúc đó, tôi hiểu, và bạn cũng sẽ nhận ra rằng, nếu bạn thờ ơ với bản thân và không có trách nhiệm với tương lai của chính mình, thì một lúc nào đó, không sớm thì muộn, bạn sẽ phải trả giá, mà rất có thể, bạn sẽ hối tiếc cả đời vì cuộc đời của mỗi người, ngay cả khi bạn bần cùng hay túng quẫn nhất, thì bạn cũng nên bỏ túi một ước mơ. Ước mơ sẽ là hành trang, sẽ là động lực và là mục đích mà bạn muốn đi đến, muốn đạt được. Hãy có cho mình một ước mơ và dũng cảm theo đuổi nó, hãy cố gắng đến cùng thì một lúc nào đó ước mơ sẽ quay lại và mỉm cười với bạn, khi đó bạn đã thành nhiều về ước mơ, nhưng bạn đã biết mơ đúng cách? Những ước mơ xứng đáng được hồi đáp là khi bạn dám ước những điều thực tế, không quá xa vời và viễn vông. Bạn phải nhắm đến khả năng thực hiện và tính khả thi của nó. Bạn không thể ước mơ trở thành bác sĩ trong khi bạn không thể nuốt được các kiến thức cơ bản về môn sinh học, bạn không thể mơ mình trở thành ca sĩ khi bạn không có giọng hát ổn, bạn không thể mơ mình trở thành phi công khi bạn sợ độ cao và chưa hề có mong muốn chế ngự nỗi sợ hãi đó…Mỗi người chúng ta, chắc hẳn rằng, đã từng mang trong mình những hoài bão, những vọng tưởng mà mình vẫn cho là mơ ước chính đáng. Điều này có vẻ ngược với việc ước mơ không phải đóng thuế nên cứ mơ đi, đến khi chúng ta mơ thì sẽ có người làm ta bừng tỉnh, kéo ta về với hiện thực, vỡ mộng. Cũng có khi không cần người nào lôi ta ra khỏi giấc mơ, mà do hoàn cảnh, do cuộc sống, do những va vấp trên đường đời làm ta tỉnh mộng. Bởi vậy, khi còn nhỏ bạn cứ việc ước mơ, nhưng theo thời gian, theo vòng xoáy cuộc sống bạn sẽ thấy ước mơ của mình ngày càng gần gũi và thực tế hơn rất nhiều. Tôi đã có lúc thầm nghĩ rằng, mình thật may mắn vì mình còn trẻ, còn cơ hội quay đầu. Nắm bắt được điều đó, tôi đang cố gắng thay đổi mình từng ngày và dũng cảm theo đuổi giấc mơ của bản thân. Tôi rất sợ đến một lúc nào đó, ngay cả sự hối tiếc tôi cũng không có quyền. Khi mà tuổi trẻ nhanh chóng qua đi, bạn sẽ có nhiều sự trải nghiệm, bạn đã chững chạc trong suy nghĩ và nhận thức nhưng lại quá muộn cho sự thay đổi, vì mình không còn thời gian. Tôi vẫn còn nhớ in câu nói của chị phụ huynh, mặc dù đã qua nhiều năm “chị mong mình có cái suy nghĩ này vào khoảng 10 năm trước, khi chị còn sức khỏe, còn tuổi trẻ để thực hiện nó.”. Câu nói đầy tiếc nuối của chị vẫn ở trong tôi và thỉnh thoảng trở lại như một lời nhắc nhở đối với bản thân, dĩ nhiên, tôi không mong mình sẽ phải nói câu đó vào 10 năm hay 20 năm sau. Nhiều năm trôi qua, tôi nhận ra rằng không có ước mơ là một điều tồi tệ, nhất là đối với những người trẻ tuổi nhưng sẽ càng tồi tệ hơn nếu bạn sống với ước mơ của người khác. Có thể lúc này bạn không nhận ra nhưng sẽ đến một lúc nào đó, bạn sẽ phải hối hận vì điều này, cuộc đời này ngắn lắm lại chỉ có một, đừng đợi phải đến kiếp sau, mà ngay bây giờ, vào lúc này đây bạn nên đứng dậy, phá bỏ mọi xiềng xích và ràng buộc bản thân, dũng cảm theo đuổi ước mơ của chính mình, cho dù có thể bạn sẽ chưa thành công ngay nhưng cuộc sống sẽ có ý nghĩa biết bao khi bạn dám sống với đam mê của mình. Đừng sợ hãi! Tôi cũng đã từng cảm thấy lạc lõng trong môi trường làm việc mới, tôi đã từng tự ti, từng mặc cảm và không đủ tự tin để hoàn thành tốt công việc của mình. Đã có lúc tôi tin rằng mình không được như họ, mình bé nhỏ, mình bình thường. Tôi đã từng bị những lời chỉ trích, những dè bỉu, những gièm pha bao phủ, tôi có lúc tưởng chừng đã bị gục ngã. Nhưng may thay, tôi tìm lại được chính mình, dũng cảm đứng lên tại vị trí mình vấp ngã, tôi muốn chứng minh một điều rằng, tôi nhỏ bé nhưng không tầm thường và đến một lúc nào đó, họ - những người từng chỉ trích, từng cười nhạo, từng cho mình cái quyền phán xét người khác phải ngẩng đầu nhìn tôi. Đúng, tôi muốn như vậy nên giờ tôi sẽ cố gắng, cố gắng và càng phải cố gắng nhiều hơn, hoàn thành tốt hơn những công việc được giao với tất cả sức lực và sự tận tâm. Các bạn cũng phải như tôi nhé! Lời cuối tôi muốn nói với các bạn, đó là ước mơ không bị ai khác đánh thuế đâu, nên bạn hãy dũng cảm ước mơ và cố gắng thực hiện chúng, dù đối với người khác đó là điên rồ, là khờ dại. Chỉ cần bạn hiểu, bạn nắm chắc được bản thân đang muốn gì và sẽ thực hiện được những gì, khi đó ước mơ sẽ chắp cánh và đưa bạn đi xa. Nhưng nếu bạn vẫn chưa có một ước mơ cho riêng mình thì bạn cũng đừng vội vàng mà sống trên ước mơ của người khác, vì cuộc đời này là của bạn, hãy kiên nhẫn chờ đợi và nắm bắt thời cơ để bạn không khi nào phải dùng đến từ “hối tiếc” hay cảm thấy có lỗi với bản thân. Cũng đừng bao giờ làm một người ngồi chờ đợi ước mơ một cách thụ động hoặc có ước mơ mà không đứng lên hành động, vì thời cơ là do bạn tạo nên, cơ hội là do bạn nắm lấy, may mắn chỉ đến khi bạn đang trên con đường tìm kiếm và theo đuổi giấc mơ của mình đồng thời nỗ lực để thực hiện nó. Chỉ khi như vậy bạn mới không lãng phí một cuộc đời, một sinh mệnh. Hãy nắm lấy và làm chủ ước mơ, làm chủ cuộc đời mình. Hi vọng các bạn sẽ luôn thành công và thỏa sức tung hoành trong cuộc sống nhiều bề bộn, lo toan mà cũng vô vàn điều tốt đẹp này!
Ý kiếnCộng đồng Thứ ba, 3/11/2009, 1415 GMT+7 Chẳng ai đánh thuế trên những ước mơ cả cho nên nếu bạn có ước mơ thì hãy "mơ ước thật lớn lao, mơ ước mà không sợ hãi". Khi cơ hội đến bạn sẽ có nó.> 'Bài giảng cuối cùng' trân trọng khoảnh khắc sống Tôi chưa từng đọc quyển sách của Randy Pausch, tôi nhận được link chia sẻ đoạn video của ông từ một người bạn. Mọi người có thể xem video có phụ đề tại Và tôi thích nhất có lẽ chính là câu nói "Có những bức tường là bức tường sống". Tôi thích vì bản thân tôi đã trải qua điều đó như thể ông đang nói thay cho tôi vậy. Năm 2007, tôi đang học năm thứ 2 Đại học Bách Khoa ngành Công nghệ Thông tin CNTT. Với số điểm tích lũy cao trên 8 phẩy, nhưng rồi tôi phát hiện ra rằng tôi học một ngành mà tôi không thích, mỗi ngày đi học đối với tôi là một cảm giác rất nặng nề. Tôi sống với cái cảm giác ấy một thời gian dài. Tôi đã đi một nửa con đường và chỉ còn 2 năm nữa tôi tốt nghiệp. Tôi dĩ nhiên có thể cố gắng đi nốt con đường ấy với ngành CNTT mà tôi chọn. Nhưng tôi dường như đã đánh mất chính mình, đánh mất niềm vui sống. Tôi quyết định bỏ học và thi vào trường Nghiệp vụ du lịch Sài Gòn, ngành nhà hàng khách sạn, vì tôi thích nấu ăn. Tôi muốn tạo ra những món ăn ngon, và cũng muốn chia sẻ nó với mọi người. Bạn biết không, tôi đã bị chỉ trích dữ dội từ phía gia đình, từ bạn bè và những người thân. Sự lựa chọn đó của tôi được cho là rất buồn cười đến nỗi có lúc tôi tin rằng tôi đã làm sai. Không một ai ủng hộ quyết định của tôi, rồi tôi nhận được link share video The last lecture của cô bạn thân gửi. Tôi phát hiện ra rằng tôi đang bị cản trở bởi bức tường do tôi và những người khác tạo ra. Tôi thậm chí đã chưa kịp thất bại, tôi chỉ đoán rằng tôi sẽ thất bại. Những người khác nhìn vào quá khứ nỗ lực học hành của tôi và tương lai huy hoàng trong ngành CNTT của tôi mà quả quyết rằng tôi sẽ thất bại. Nhưng tôi chưa bao giờ dám sống và dám vượt qua những bức tường đó, tôi nhận ra là tôi còn rất trẻ và nếu thất bại tôi có thể làm lại, điều quan trọng là tôi đã được làm cái mà tôi muốn. Vậy là tôi đi học nấu ăn với ước mơ trở thành đầu bếp số 1 thế giới, và mở nhà hàng để chia sẻ những món ăn ngon. Tôi sắp tốt nghiệp trường du lịch và đang giữ chân phụ bếp tại một nhà hàng nổi tiếng trong thành phố. Ước mơ có lẽ phải còn khá lâu mới trở thành hiện thực. Nhưng tôi vẫn nuôi dưỡng nó vì tôi có quyền, vì chẳng ai đánh thuế trên những ước mơ cả cho nên nếu bạn có ước mơ thì hãy "mơ ước thật lớn lao, mơ ước mà không sợ hãi" khi cơ hội đến bạn sẽ có nó.
Với vai diễn debut trong “Em chưa 18” 2017 Gi A Nguyễn xem đó là sự khởi đầu đắt giá dẫu rằng sau đấy chàng trai mang 3 dòng máu Việt, Ý và Iraq chỉ mới góp mặt thêm vào hai bộ phim khác là “Trường học bá vương” và “Hồn papa da con gái”. Tuy không quá nổi bật nhưng Gi A không từ bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để đến gần với công chúng hơn. Tôi hỏi đó có phải là quãng đường cần thiết để đưa anh đến với vai diễn nhiều tiềm năng trong “Võ sinh đại chiến” không? Và câu trả lời của Gi A Nguyễn vượt ngoài dự đoán của đang xem Không ai đánh thuế ước mơGi A Nguyễn phải cùng đoàn phim “Võ sinh đại chiến”“Thấy Katleen khóc nhưng không bỏ cuộc. Tôi xấu hổ quá!”Hãy chia sẻ một chút về lần đầu tiên xuất hiện trên màn ảnh rộng của anh?Phải kể từ năm 2016 khi tôi vừa nghỉ công việc cũ đang chật vật tìm việc mới. Tưởng chừng là sẽ thất nghiệp trong một khoản thời gian dài thì tôi nhận được lời mời làm người mẫu ảnh do vài người quen giới thiệu và sau còn được tham gia trong một video ca nhạc. Nhưng lần cộng tác đó khiến tôi cảm thấy hình như mình được đặt đúng chỗ hơn và gợi lên trong tôi những suy nghĩ đầu tiên về diễn ba diễn viên Tiến Hoàng vai Anh Khoa – Katleen vai Trang – Gi A Nguyễn HoàngVà tôi đã tìm thấy lời đáp cho những tâm tư ngổn ngang ấy với dự án “Em chưa 18”. Ê-kíp liên hệ và ngỏ lời với tôi cho một vai diễn extra dạng vai quần chúng. Trong quá trình làm việc, đạo diễn Lê Thanh Sơn đã tạo điều kiện cho tôi được thể hiện bằng các cú máy cận mặt và có những câu thoại đầu tiên trong sự nghiệp. Sự thành công của phim là một đòn bẩy vô cùng lớn, giúp tôi có thêm dũng khí đi những bước đầu tiên với niềm đam mê mới chớm của mình – đó là lăn xả vào các buổi casting để tìm kiếm cơ sở hữu sẵn nền tảng võ Judo có phải là một trong các yếu tố khiến anh tự tin thử sức với vai Hoàng?Nền tảng Judo vẫn chưa đủ để thôi thúc tôi. Trên thực tế, tôi vốn rất yêu thích môn võ tổng hợp MMA và có đến võ đường Liên Phong để tập luyện trong một khoảng thời gian khá dài. Đúng lúc tôi tình cờ biết có một phim võ thuật đang casting thì lập tức tìm hiểu, và sau khi thấy có các tuyến vai liên quan về MMA thì liền đăng ký nhưng lựa chọn ban đầu là vai A Nguyễn trong tạo hình của một võ sinh MMA chuyên nghiệp võ tổng hợp.Đến khi lên cast thì đội ngũ sản xuất cho rằng tôi hợp với vai Hoàng hơn nên yêu cầu cast thử và tôi đã may mắn vượt qua cả 2 vòng kỹ năng và diễn xuất. Kỳ thực, phim này chọn diễn viên từ 3 năm trước nhưng phải tạm dừng để khắc phục một số vấn đề trong kịch bản. Đến cuối năm 2019, ê-kíp “Võ sinh đại chiến” mới liên hệ lại các diễn viên từng qua vòng để cast lại một lần vai một võ sinh MMA thuộc về lợi thế của mình có khiến quá trình chuẩn bị cho vai diễn của anh thuận lợi hơn không?Nói thẳng ra, học về MMA từ trước giúp tôi đỡ bỡ ngỡ thôi, chứ vẫn phải tập luyện như thể là người mới. Ngoài tập MMA ở nhiều nơi khác nhau để cải thiện kỹ năng, tôi còn dành 4 tháng cho các bài đánh và làm công tác hóa thân để có sự chuẩn bị tốt nhất cho vai diễn. Tập nhiều thì rủi ro gặp chấn thương cũng cao hơn. Tôi không đếm nỗi số lần mình vô tình cắm thẳng ngón chân xuống sàn và bị bong gân, chân sưng lên và phải vừa đi cà nhắc vừa tập, cắn răng chịu đau để hoàn thành đây, lúc nhận vai Đằng trong “Trường học bá vương”, kỹ năng diễn xuất của tôi còn quá non nớt và có hơi tham. Sau hàng loạt nhận xét chê nhiều hơn khen với vai diễn đó, tôi càng khao khát được chứng minh bản thân có tiến bộ với “Võ sinh đại chiến”. Tôi ý thức được rằng cơ hội không dễ gì mới đến một lần, Đằng và Hoàng trùng hợp đều là vai phản diện, thế nên tôi kỳ vọng khán giả sẽ thấy được sự trưởng thành trong diễn xuất của đã có kha khá kinh nghiệm diễn xuất nhưng đây được xem là lần đầu anh đảm nhận tuyến nhân vật quan trọng. Áp lực chắc không ít đâu nhỉ?Tôi xem độ nặng ký của nhân vật, cường độ làm việc và tất cả mọi thứ liên quan về công việc đều là những chướng ngại tâm lý phải vượt qua trên chặng đường hoàn thiện bản thân. Còn nói về áp lực lớn nhất thì đó là tương lai của bản thân và gia đình. Tôi chọn diễn xuất là sự nghiệp của đời mình không chỉ vì niềm đam mê quá lớn, hay muốn khiến những ai từng đánh giá thấp mình phải thay đổi suy nghĩ,,mà còn muốn cải thiện cuộc sống của tôi và gia lòng thì anh có từng suy nghĩ muốn bỏ cuộc?Trong khoảng thời gian dài quay “Võ sinh đại chiến”, thú thật là có đôi lúc tôi thoáng nghĩ đến. Nhưng xung quanh tôi ai cũng nỗ lực thì không có lý do gì bản thân lại buông xuôi, và người “xốc” lại tinh thần tôi chính là Katleen. Có lần tôi thấy Katleen khóc, nhưng không phải khóc vì chân đang chảy máu mà đang tự trách bản thân có mỗi động tác đơn giản mà làm mãi không được. Một cô gái còn có thể quật cường như vậy, tôi thấy xấu hổ khi lại nảy sinh cảm giác chán nản dù là chỉ thoáng qua. Sau vai diễn này, bên cạnh nhiều bài học mới mẻ về diễn xuất, tôi càng thêm chắc chắn về những phẩm chất quan trọng nhất của một người diễn viên, đó là sự kiên trì và nhiệt thêm Huong Vi Tinh Than Tap 35 Phần 2 Tập 35, Hương Vị Tình Thân P2“Võ sinh đại chiến” chủ động rút khỏi rạp có để lại những ảnh hưởng tiêu cực nào cho anh không? Điều này khiến tôi cảm thấy buồn vì hầu như mọi phản hồi chúng tôi nhận về đều rất tích cực. Nhưng nếu nguyên nhân đến từ dàn cast còn quá trẻ, không đủ sức hút để khán giả ra rạp thì tôi sẽ còn buồn hơn. Tôi mong khán giả nhìn thấy nhất đó là sự nỗ lực và trưởng thành hơn trong diễn xuất của từng bạn diễn viên. Nếu người trẻ đã nỗ lực và cống hiến hết mình, tôi nghĩ một cơ hội để chứng tỏ bản thân, chắc không có gì quá đáng, đúng không? Và với những điều đang diễn ra, tôi càng có động lực để trở thành một diễn viên chuyên nghiệp hơn, chứ sẽ không khuất phục hay chần chừ đâu. Tôi sẽ tiến về phía trước, mỗi ngày một mạnh mẽ và quyết liệt chiu từng cơ hội để hướng ra bầu trời HollywoodTrong tương lai, có bất kỳ đạo diễn và diễn viên nào mà anh muốn hợp tác không? Vì sao?Điều mà tôi luôn ấp ủ đó là được làm việc với các đạo diễn và diễn viên tài năng của Hollywood. Có lẽ mọi người sẽ cười rằng đó là ước mơ viễn vông ngoài tầm đối với một diễn viên trẻ. Nhưng nếu ngay cả ước mơ mà cũng không dám thật lòng thừa nhận, thì chuyện biến nó trở thành sự thật mới rõ là xa xỉ. Ít ra thì để tiệm cận với mơ ước của mình, tôi đang cố gắng nỗ lực từng ngày để chuẩn bị cho thời điểm tuyệt vời sẻ về ước mơ chạm ngõ Hollywood của mình, hẳn là anh đã được truyền cảm hứng rất nhiều từ ngành công nghiệp điện ảnh này?Đúng vậy. Những bộ phim truyền cảm hứng cho tôi hầu như đều là các bom tấn hành động đặc sản của Hollywood. Còn diễn viên truyền lửa cho tôi không ai khác là Keanu Reeves và Joaquin Pheonix. Dù cả hai phải đối mặt với rất nhiều biến cố trong đời nhưng thay vì chấp nhận để số phận lèo lái, họ vượt qua hết mọi rào cản, giữ vững niềm đam mê diễn xuất bằng sự kiên trì mãnh liệt của làm tôi thêm nể phục ở bộ đôi nghệ sĩ này, đó là việc họ dùng thành quả diễn xuất của mình để giúp đỡ những cuộc đời kém may mắn hơn. Họ đã từ sâu trong bóng tối đường đường chính chính tiến ra ánh sáng của vinh quang. Thậm chí, càng thành công họ càng khiêm tốn và không hề kiêu ngạo. Tất cả những điều ấy xóa tan sự mệt mỏi và đôi lần nhụt chí của chân vào showbiz, tham vọng của anh sẽ là Mỹ tiến?Thật sự thì lúc mới vào nghề, tôi còn không mảy may nghĩ tới khái niệm là mình đã vào showbiz hay chưa. Vì điều khiến tôi yêu thích và tận hưởng diễn xuất đó là được nhìn thấy bản thân mình đang sống những cuộc đời khác nhau. Tôi làm mọi thứ để có được thứ trải nghiệm độc đáo và mê hoặc đó, chứ không với chủ đích nổi tiếng hay để tiến ra Hollywood không thôi. Như tôi đã nói ở trên, hiện tại vẫn là điều quan trọng nhất, là từng gạch nối hiện thực giấc mơ. Cái gì gọi tham vọng tôi không đặt nặng, tôi chỉ muốn được làm nghề và làm tốt phần mình được đối với tình yêu rất cố chấp, đầy tính chiếm hữu với suy nghĩ “Nếu em không là của anh thì cũng không là của ai khác”. Còn quan niệm của anh về tình yêu thì sao? Chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng. Đối phương đã không yêu mình và quyết tâm cự tuyệt thì mình nên tôn trọng quyết định đó. Một khi đã thật lòng yêu một người, tôi sẽ luôn muốn cô ấy được vui vẻ. Nếu cô ấy tìm thấy niềm hạnh phúc bên cạnh người khác, tôi sẵn lòng buông tay. Nghe thì có vẻ cao thượng nhưng miễn cưỡng một trái tim không cùng nhịp đập mới là ngu ngốc và ích tiện thì anh là mẫu đàn ông sau khi kết hôn sẽ ủng hộ sự nghiệp, ước mơ của bạn đời hay là người có tư tưởng truyền thống muốn cô ấy đảm đương việc nội trợ?Tôi là người luôn tôn trọng quyết định và ủng hộ người phụ nữ của đời mình về mọi mặt, còn việc nội trợ thì phụ thuộc vào sở thích và thời gian của cô ấy. Nếu cô ấy cần dành nhiều thời gian cho tương lai và mơ ước của mình, những chuyện nhà cửa vụn vặt đều có thể thuê người giúp việc lo ở những chia sẻ của thêm Bài Hát Cá Vàng Bơi Trong Bể Nước, Cá Vàng Bơi10s Q&A3 điều điên rồ nhất làm được trong năm qua?Tập gym 6 tiếng mỗi ngày, thử sức ở lĩnh vực kinh doanh thời trang, tập tành rất nhiều môn thể thao mạo hiểm“New Year New Me”, anh sẽ làm mới bản thân như thế nào?Trau dồi thêm diễn xuất, thay đổi hình tượng, kết nối nhiều mối quan hệ hơnHình tượng màn bạc anh muốn theo đuổi?Tôi rất mê phim hành động, không chỉ riêng về võ thuật, những thứ như rượt đuổi, đua xe hay thậm chí là nhảy dù… đều thu hút tôi.“Thèm” được diễn vai gì nhất?Dạng vai Psychopath rối loạn nhân cách chống đối xã hội
không ai đánh thuế ước mơ